Bạn Nguyễn Thùy Dương, đang học khóa dự bị Đại học tại trường Đại học La Trobe (Úc) chia sẻ những cảm nhận của một tân du học sinh.
Chào Dương, nói chuyện với bạn một chút được không?
Không quá 10’ nhé, tớ đang cần check lại mấy thứ.
Ừ nhanh thôi, nào- bạn có thể giới thiệu một chút về mình được không?
Yeah, mình là Nguyễn Thùy Dương, năm nay mình 17 tuổi, mình đang học khóa học dự bị Đại học tại trường Đại học La Trobe, Australia.
Khi có dự định du học, tớ cũng tìm hiểu khá nhiều thông tin về du học, các trung tâm tư vấn du học trên internet và qua bạn bè giới thiệu. Tớ cũng biết về Công ty Đức Anh từ trước do các anh chị Kim Liên truyền lại và có tham khảo thêm công ty này trên các diễn đàn, thấy an toàn…Tớ tham dự buổi gặp gỡ giữa trường Đại học La Trobe với học sinh, và từ đó thì tớ bén duyên với trường, đồng thời nhờ Đức Anh tư vấn các thủ tục visa cho tớ luôn.
Những ngày đầu trên đất Úc của bạn thế nào?
À, tớ là con một nên phần lo thuộc về bố mẹ tớ, còn tớ thì luôn thấy ổn. Trước khi đi tớ chuẩn bị tinh thần khá kỹ càng, tham khảo, nhận thông tin truyền miệng từ các anh chị đi trước, nhưng quan trọng nhất là những gì chị Dung, tư vấn viên công ty Đức Anh hướng dẫn là quá chi tiết, đầy đủ, rõ ràng, nói như tiếng Anh là “can not miss” khi đã được trang bị kĩ đến vậy.
Tớ chỉ thấy hai khoản chính là nhớ nhà, và thực tế sử dụng tiếng Anh là cần thời gian để fix. Tiếng Anh tớ học ở nhà đạt đến 7.5, học thật và thi thật hẳn hoi, vậy mà sang đây, các bạn Tây “bắn” – tớ cứ phải căng tai ra nghe vì các bạn “bổ sung” nhiều từ không có trong sách học chính quy (slang- tiếng lóng), còn khi nghe các bạn Nhật, Trung Quốc nói thì tớ còn phải cẩn thận hơn nữa kẻo hiểu nhầm các bạn ý…May tớ có host home stay người Philipin sống đến hơn 30 năm ở Úc chỉ bảo tận tình, nên biết thêm nhiều thứ và nhanh…
Nói một chút về nối nhớ nhà, các bạn tuổi teen là hay bị nhớ nhà lắm, sang bên đó Dương “xử lý” nỗi nhớ nhà bằng cách nào?
Tớ nghĩ rằng các anh/chị thế hệ trước sẽ gặp nhiều khó khăn hơn trong việc liên lạc với gia đình và bạn bè thân ở nhà nên sinh ra nhớ nhà nhiều, nghe nói còn khóc…. Còn bây giờ là thời đại mới rồi, tớ nhớ nhà thì sẽ gọi điện hoặc online nói chuyện với bố mẹ và mọi người. Thường là ngày nào tớ cũng online và nói chuyện với mẹ tớ qua skype.
Thế còn home stay, bạn ở một mình với chủ nhà?
À không, nhà tớ có 5 người: chủ nhà, tớ và 3 Chinese boys (nam sinh Trung Quốc) học cùng trường với tớ…Tớ được bình là xinh đẹp nhất, trẻ trung nhất…
Bạn thấy môi trường học tập ở Việt Nam và Úc có gì khác biệt và nổi bật nhất?
Tớ nghĩ sự khác nhau lớn nhất mà tớ cảm nhận được sau 4 tháng theo học tại Úc là khoảng cách giữa mối quan hệ của học sinh và giáo viên. Ở trường La Trobe, học sinh cảm thấy rất gần với giảng viên, khi nói chuyện với giảng viên thì mình có cảm giác là bạn bè hơn là thầy trò, còn ở ViệtNam thì các bạn cũng biết rồi đấy, giữa học sinh và thầy cô luôn là một khoảng cách khá lớn. Ở Úc, nếu có vấn đề gì không hiểu tớ có thể đặt câu hỏi với giảng viên để hiểu rõ hơn. Và tớ thấy mình luôn được welcome bất cứ lúc nào.
Hội học sinh Việt Nam ở trường bạn có lớn không? Bạn có tham gia vào hội không?
Vì tớ mới đang học khóa Dự bị thôi nên tớ chưa được chính thức tham gia vào hội, nhưng tớ cũng có tham gia các hoạt động thể dục, thể thao và các hoạt động ngoại khóa của các anh/ chị khóa trên.
Với 4 tháng sinh sống và học tập tại Úc, bạn thấy kỷ niệm hay bài học nào đáng nhớ muốn chia sẻ với bọn tớ không?
Dù mới qua được 4 tháng nhưng tớ cũng có khá nhiều kỷ niệm, đẹp và cả không đẹp nữa (cười). Thôi, nhắc tới cái kỷ niệm “đáng nhớ” và cười ra nước mắt của tớ đi. Đó là mới tháng trước thôi, tớ vừa bị giật mất balo khi đứng đợi xe bus một mình, ở bến xe gần trường. Tớ sơ suất đặt túi xuống đất thay vì đeo trên lưng như mọi lần. Lúc bị giật có hơi hoảng vì không có ai xung quanh, nhưng cũng nhanh trí và đủ dũng cảm chạy theo giật lại được cái Iphone. Cướp ở Úc chạy nhanh chẳng kém cướp Việt Nam! Túi thì bị mất, nhưng cũng may là trong túi xách hôm ấy tớ không mang theo tất tần tật những gì tớ có J. Nghĩ là của đi thay người, mọi chuyện rồi cũng ổn. Kinh nghiệm cũng giống như ở Việt Nam thôi, cần cất giữ đồ cẩn thận, và không bao giờ cầm quá nhiều tiền mặt trong người, có điều ở nước ngoài thì cần cẩn thận hơn ở Việt Nam vì đó không phải là thông thổ của mình.
Chia buồn với bạn, đúng là kinh nghiệm quý báu đúng không, và đúng là của đi thay người. Khi ấy, bạn có khóc không?
Không, nhưng cũng tủi thân, lần đầu tiên trong đời bị cướp kiểu này. Và cũng được an ủi là có hai bác người Úc sau đó tìm đuổi bắt cướp giúp, nhưng như tớ nói, chúng nó thì chạy nhanh mà hai bác này thì đi ô tô, chúng nhảy vượt rào- xong. Sau đó đến báo công an thì họ cũng động viên nhiều. Thực ra cũng bảo mình là chuyện bị cướp như thế rất ít khi xảy ra, bà chủ nhà home stay của mình, các thầy cô, anh chị học trước cũng khẳng định vậy, nhưng chắc là mình đặc biệt “hấp dẫn” với bọn trộm này.
Khi nào thì bạn dự định quay lại Úc và tiếp tục chương trình học của mình tại trường La Trobe?
Tớ dự định sẽ bay luôn trong tuần này, ở nhà là tiếp tục bị “nhồi” (bật mí: tớ mọc thêm cái cằm thứ hai chỉ sau 2 tuần về thăm nhà…), trong khi bạn bè quay lai lớp học, và lớp học của tớ ở Úc thì khai giảng lại vào thứ 2 tới.
Ok, vậy tớ chúc bạn một chuyến đi an toàn, học tập tốt, sức khỏe tốt và đặc biệt bảo quản đồ đạc tốt hơn trong năm mới nha. Cảm ơn bạn rất nhiều vì những chia sẻ hôm nay. Hẹn gặp bạn một ngày gần nhất tại ViệtNam hoặc tại Úc nhé.